Chó Shiba giá bao nhiêu tiền có lẽ là vấn đề muôn thuở mà hầu như ngày nào mình cũng nhận được từ các con sen. Giá những chú cún Shiba phụ thuộc rất lớn vào màu lông, độ tuổi cũng như nguồn gốc và xuất xứ. Trong đó yếu tố nguồn gốc xuất xứ là ảnh hưởng lớn nhất. Cụ thể: Chó Shiba sinh tại Việt Nam có giá dao động từ 20 đến 30 triệu đồng/ bé
Tập thể hình bao nhiêu phút là đủ hay nên tập gym bao nhiêu tiếng một ngày là một vấn đề mà các bạn gymer mới bắt đầu rất quan tâm. Cùng giải đáp ngay ở bài viết dưới đây của Thế Giới Whey nhé! Để tập gym mang lại hiệu quả có rất nhiều yếu tố tác động bao gồm cường độ tập luyện, chế độ dinh
Cụ thể, năm yếu tố có xu hướng ảnh hưởng lớn nhất đến tất cả các loại tiền tệ bao gồm chính sách tiền tệ, lạm phát, niềm tin và tâm lý người tiêu dùng, tăng trưởng kinh tế ( gdp) và cán cân thanh toán. Hiểu được 5 yếu tố này có thể giúp bạn xác định báo
Ngoài ra, niềng răng là một đầu tư có lời cho bản thân, không chỉ giúp khuôn mặt bạn trở nên cân đối, hài hòa mà còn phòng tránh được rất nhiều bệnh về răng miệng do vụn thức ăn mắc vào trong những kẽ răng gây ra. Niềng răng hết bao nhiêu tiền cũng phụ thuộc
Cần bao nhiêu tiền để có thể mua nhà chung cư? Nhìn chung, việc mua nhà chung cư dựa vào nhiều yếu tố như phụ thuộc vào sở thích cá nhân, năng lực tài chính, vấn đề phong thủy cũng như con số may mắn cho bản thân, cũng như hướng nhà…. Trong số đó, vấn đề tài chính
Jesus là nhân tố quan trọng với Arsenal. Sau 6 lần ra sân ở Premier League mùa này, ngôi sao 25 tuổi đã đóng góp tổng cộng 6 bàn thắng cho Arsenal (3 pha lập công và 3 kiến tạo). Trong khi Jesus chơi xuất sắc ở mặt trận tấn công, người đồng đội cũ của anh tại Man City - Zinchenko
Tìm hiểu về niềng răng chỉnh nha. Niềng răng bao nhiêu tiền đang trở thành mối quan tâm của rất nhiều người khi muốn sở hữu một hàm răng đều, đẹp, nụ cười tươi. Bên cạnh đó, phương pháp chỉnh nha này cũng mang đến vô số lợi ích cho sức khỏe răng miệng.
1j2lz. Hán Việt Khả ái đa thiếu tiền nhất cân Tác giả Tê Kiến Số chương 91 Editor Kem Design Bánh quy Ếch và 1 bạn làm bìa dạo nhưng mình không biết tên Thể loại 1v1, hiện đại, ngôn tình, nguyên sang, ngọt sủng, nhẹ nhàng, song khiết, he Lịch đăng hiện tại 2 ngày/1 chương Editor c1☞ c41 Linhh Linhh. c42 ☞ hết 🍨 Kem🍦 Văn án Lục Gia Hành sống hai mươi năm qua luôn có quan niệm rằng mọi chuyện đều có thể dùng tiền để giải quyết, nếu không thể giải quyết được thì là do tiền chưa đủ nhiều. Nhưng mãi đến khi anh gặp Sơ Chi. Người đàn ông vui vẻ, đôi mắt đào hoa cong như quạt nan, ánh mắt mập mờ, đưa cho cô một tấm thẻ, ám chỉ hết sức rõ ràng. Sơ Chi cẩn thận nhận lấy. Cô thật sự cảm động, từ khi bắt đầu hiểu chuyện đến giờ, đây là lần đầu tiên có người cho cô tiền, cô nghĩ mình cũng nên đáp lễ “Nhà tôi mới chuyển vào trung tâm thành phố, hay để cho anh một phòng nhé?” Lục Gia Hành không đáp lời. Sơ Chi cho rằng anh thẹn thùng, mềm giọng nói tiếp “Không sao, anh đừng ngại, nhà tôi còn rất nhiều phòng trống.” Lục Gia Hành “…” * Tiểu mỹ nhân dịu dàng x tài phiệt đời thứ 2 cặn bã. Nữ chính dịu dàng, ngọt ngào, kiên định dũng cảm, cố chấp lại hiền lành, hơn nữa nữ chính cực kỳ ngọt. Nam chính sao? Hình như cũng không quá cặn bã. Tài phiệt đời thứ hai không biết yêu, thích dùng tiền để giải quyết vấn đề, gặp em gái dùng tiền không thành công, sau đó lãng tử quay đầu quý hơn vàng, cuối cùng hiểu được cái gì gọi là yêu! ”Đã nói tiền là vạn năng, sao dùng trên người cô lại không có tác dụng?” “Biến đi thứ tiền dơ bẩn của anh.” ”Văn án này là do tôi viết, có người đừng tin.” Lục thiếu gia Này cũng thật mẹ nó đáng yêu, lại đây để lão tử ôm một cái. Truyện này được bạn Linhh Linhh edit từ lâu, nhưng edit đến c41 thì drop, Kem thấy truyện rất hay, ngọt sủng sâu răng nên nhận edit tiếp từ c42. Mọi người muốn đọc c1 ☞ c41 thì link đây nhé 🍨MỤC LỤC🍦 Kéo xuống Chương🍦42🍦Chương🍨43🍨Chương🍦44🍦Chương🍨45🍨Chương🍦46🍦Chương🍨47🍨Chương🍦48🍦Chương🍨49🍨Chương🍦50🍦Chương🍨51🍨Chương🍦52🍦Chương🍨53🍨Chương🍦54🍦Chương🍨55🍨Chương🍦56🍦Chương🍨57🍨Chương🍦58🍦Chương🍨59🍨Chương🍦60🍦Chương🍨61🍨Chương🍦🍦Chương🍨🍨Chương🍦🍦Chương🍨🍨Chương🍦🍦Chương🍨🍨Chương🍦🍦Chương🍨🍨
Lục lão gia đã gần bảy mươi tuổi nhưng sức lực vẫn còn tràn trề, thường ngày ông không sống cùng với nhà anh, chỉ ở một mình trong ngôi nhà tại ngoại ô với người giúp việc, không có việc gì ông sẽ cùng các ông lão hàng xóm trồng hoa, nuôi chim, đánh cờ, cuộc sống trải qua rất thỏa thành phố lái xe tới đây cũng phải hơn một giờ, lúc Lục Gia Hành đến đã sắp hai giờ, vừa đẩy cánh cửa đi vào, anh nhìn thấy ông cụ ngồi trong vườn hoa đùa giỡn với là một con vẹt yến phụng, chắc hẳn nó được nuôi dưỡng vô cùng tốt, màu lông tươi đẹp, hai con mắt giống như hạt đậu đen xoay vòng vòng, nhìn anh đầy ngạo thể động vật có linh tính, đối với động vật nhỏ, một chút xíu kiên trì Lục Gia Hành cũng không có, vì lẽ đó nên từ nhỏ đến lớn anh đều không thích mấy con vật này cho lắm, con vẹt yến phụng này được Lục lão gia nuôi rất nhiều năm, hồi học cấp ba Lục Gia Hành thường bắt nó chơi, lúc này vừa nhìn thấy anh, vốn con vẹt đang bay nhảy rất vui vẻ, ngay lập tức nó liền ngậm miệng lại, vỗ cái cánh trốn ra sau Lục lão gia “Đến rồi! Đến rồi!”Lục Gia Hành nhìn con vật nhỏ màu xanh biếc đang liều mạng trốn phía sau, anh cố ý cười gằn hai tiếng “Nhị Cẩu, có nhớ tao không?”Con vẹt yến phụng bị gọi là Nhị Cẩu kia đứng trên bả vai Lục lão gia, giấu cái đầu nhỏ về phía sau bộ tóc ông, hoàn toàn không dám nhìn anh, xem ra cực kỳ sợ Gia Hành kêu hừ hừ, anh kêu một tiếng, con vẹt liền run lên một lão gia ở bên cạnh cười mắng “Tiểu tử thúi này, muốn con đến đây một chuyến thật không dễ dàng.”Lục Gia Hành không đùa con vẹt nữa, anh đi đến bên cạnh ông cụ, ngoan ngoãn cúi đều gọi một tiếng ông nội “Rất dễ dàng, không phải một cú điện thoại của ông con đã tới rồi sao.”Lục lão gia liếc anh một cái “Vậy sao điện thoại của ba lại không có tác dụng?”Khóe môi Lục Gia Hành nhếch lên, nhẹ giọng nói “Không có tác dụng.”Nhị Cẩu duỗi cái đầu ra liếc mắt nhìn Lục Gia Hành đang đứng bên cạnh bàn đá trong vườn hoa, anh hờ hững nghiêng nghiêng người “Ba lại tới tố cáo với ông sao?”Ông cụ duỗi một tay ra “Nó bảo hai tháng con đã không về nhà, gọi điện cũng không nghe, còn không thèm gọi lại.”Lông mày Lục Gia Hành nhếch lên “Ông ta gọi nơi đó là nhà? Cũng đúng thôi, đó là nhà của ông ta mà.”Lục lão gia không nói Gia Hành cũng không nói chuyện, im lặng một lúc, ông cụ lại mở miệng hỏi “Nhà ở có quen không?”Lục Gia Hành nở nụ cười “Cái gì đều không gạt được ông.”“Không phải con cũng không định giấu ta sao,” Lục lão gia cũng cười cười, cúi đầu nhìn khu vườn nhỏ của ông, vào mùa đông cây cối xơ xác, “Đại học năm 3 rồi.”Lục Gia Hành “Vâng” một tiếng.“Có tính toán gì chưa?”Lục Gia Hành bình tĩnh, hờ hững nói “Không có tính toán gì ạ.”Ông cụ Lục thở dài.“A Hành, ông nội sắp không chờ được con nữa rồi.”Đột nhiên cửa nhà bị người khác mở ra, Lục Hoằng Thanh đi ra “Ba, ba mau vào đi, bây giờ bên ngoài rất lạnh,” ông ta nhìn thấy Lục Gia Hành bên cạnh, liền sầm mặt lại “Mày còn biết trở về?”Lục Gia Hành cười như không cười “Về đâu? Đây là nhà của Lục lão gia.”Lục Hoằng Thanh lạnh lùng nói “Mày cứ như vậy nói chuyện với ba mày như thế à! Mày nhìn lại mày xem lăn lộn thành kiểu dạng gì! Mỗi ngày đều chơi bời với đam hồ bằng cẩu hữu[1] kia, mấy tháng không thèm về nhà, chuyện nghiêm chỉnh thì không làm, toàn nhậu nhẹt chơi gái đánh bài, cái bộ dạng bây giờ của mày...”Lục Gia Hành bị ông gào thét khiến cả đầu đều đau, anh phiền muộn, nhíu nhíu mày, bực mình cắt ngang lời ông “Nghỉ đông con sẽ về công ty thực tập.”Lục Hoằng Thanh bị nghẹn một cái, ông phản ứng lại rất nhanh “Mày nói cái gì? Mày đừng tưởng rằng thực tập là một chuyện đơn giản như vậy, mày sẽ cái gì? Chuyện của công ty mày hiểu rõ không? Mày muốn đến thì tao phải để mày đến sao?”“Không biết, không phải bây giờ tìm hiểu là rõ rồi sao,” Lục Gia Hành không nhịn được vui vẻ, “Còn công ty cũng không phải của ba, ba đắc ý cái gì hả?”Lục lão gia không tham dự, bình tĩnh sờ sờ cái đầu nhỏ xanh mượt của Nhị Nhị Cẩu the thé “Không phải! Không phải!”Lục Hoằng Thanh tức đỏ mặt, nhịn nửa ngày, ông ta nhìn về phía Lục lão gia không nói một lời, ánh mắt có chút hoảng loạn “Ba, con không có ý này...”Lục lão gia không lên tiếng, ông nghiêng đầu nhìn về phía Lục Gia Hành “Nghỉ đông sao?”Lục Gia Hành vâng một lão gia cười “Làm sao đột nhiên không lười biếng nữa rồi hả?”Lục Gia Hành rủ mắt, không lên nhiên anh nhớ tới cái đầu đen của Nhĩ Sai bị nhét vào bên trong cái hộp, trong chốc lát quét sạch cái hộp, vẫn không ăn môi anh nhếch nhếch “Con muốn nuôi mèo, nó ăn quá nhiều, nếu không kiếm tiền thì không nuôi nổi.”*Trên đường trở về, xe Lục Gia Hành chạy nhanh như tên cướp, thời gian bị anh rút ngắn một đoạn dù như vậy, về đến nhà cũng là lúc hoàng hôn, anh dừng xe xong, đi lên lầu, đứng ở cửa, nhìn chăm chú cái nút chuông cửa vài giây, hơi do vài giây, Lục Gia Hành móc chìa khóa ra, mở nhấc mắt lên, anh đã nhìn thấy Sơ Chi nằm nhoài trên ghế salon, tay để lên tay vịn ghế sô pha, cằm cũng đặt phía trên, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn, chớp chớp mắt nhìn anh “Đàn anh, buổi tối ăn gì?”Lục Gia Hành sững không lên tiếng, nhìn cô trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên anh tựa vào cảnh cửa nở nụ phòng không bật đèn, tia sáng mặt trời màu hồng ấm áp xuyên thấu qua cái cửa sổ sát đất to lớn, từng tia từng tia chiếu vào cửa hơi tối, Lục Gia Hành cúi thấp đầu, mặt cũng bị bóng râm che nửa bên, chỉ có thể nhìn thấy độ cong của khóe môi anh và từng tiếng cười trầm thấp truyền Chi thở phào nhẹ ra lần này không có chuyện gì xấu khi hòa bình rồi! – Sơ Chi lạc quan mấy cuộc tranh cãi trước kia, xem ra không thể dễ dàng hòa hỏa như vây được – Sơ Chi lại suy nghiêng đầu, đầu tựa lên lưng sô pha, nhìn Lục Gia Hành đang đi tới, anh bỏ chùm chìa khóa lên khay trà “Em muốn ăn cái gì?”Sơ Chi không lên tiếng, cô nhìn chùm chìa khóa vài giây, đột nhiên hỏi “Đàn anh, anh lái xe đi sao?”Lục Gia Hành “Ừ” một tiếng, cúi người tiện tay lấy chai nước trong tủ bên cạnh sô pha, ngửa đầu uống mắt anh hơi rủ xuống, đường nét xương hàm gầy gò mà đẹp Chi nhìn yếu hầu lăn lên lăn xuống theo động tác của anh, nhìn lén một lúc, tầm mắt lại chuyển sang chỗ khác, cô lặng lẽ giơ tay nắm vành tai của mình “Không phải anh bị say xe à...”Động tác Lục Gia Hành dừng lại, anh xoay đầu bình tĩnh nói “Say xe vẫn có thể lái xe.”“Có thể sao?”“Ừm, không ảnh hưởng gì, hơn nữa chủ yếu lần trước là do tay lái của Lâm Bách Dương quá kém.” Lục Gia Hành nghiêm túc Chi nhớ lại lần đó, không nhớ tới tay lái của anh ta có gì bất ổn, nhưng cô chỉ biết cô ngủ rất ngon là được nghiêng đầu một lần nữa trượt vào bên trong ghế sô pha, vừa chột dạ, vừa buồn thế bây giờ của cô thực sự quá tao nhã, cả người quỳ lên trên ghế sô pha, hai cánh tay duỗi ra phía trước víu lên tay Chi không ý thức được vấn đề này, bởi vì thật ra tư thế này này rất thỏa mái, cô cũng quen rồi, đầu chôn vào bên trong đầu gối, lén lén lút lút cảm nhận nhịp tim của chính hơi mà hôm nay cô cũng không chạy 200 mét, cả buổi trưa chỉ lăn lộn núp trong ghế sô nàng nhíu nhíu mày, cô đang suy nghĩ thì cảm nhận được cổ áo bị một nguồn sức mạnh lôi kéo lên trên, Sơ Chi thuận tiện ngẩng đâu lên, một tay Lục Gia Hành kéo cô, anh đứng bên cạnh sô pha nhướn mày nhìn “Em đang làm tư thế gì vậy?”Sơ Chi ngẩng đầu lên, ngơ ngác nói “Anh muốn học sao? Tôi có thể dạy anh, rất thỏa mái đó.”“...”Mí mắt Lục Gia Hành giật giật “Đi thôi, ăn cơm tối.”Cả ngày không ra ngoài, trên chân Sơ Chi còn đeo một đôi tất bằng hình con thỏ màu hồng san hô, đôi đó thường đeo ở nhà, hai chiếc tai thỏ thật dài rủ xuống ghế sa đi về nhà thay đôi tất, Đặng nữ sĩ và Sơ tiên sinh đang nấu cơm trong bếp, Sơ Chi cẩn thận từng li từng tí một rón rén chuồn về phòng, Nhĩ Sai đang nằm nhoài bên giường, thấy cô đi vào, nó ngẩng cái đầu cao quý lên, nhẹ nhàng liếc cô một cái, lại nằm úp sấp tiện Sơ Chi muốn đi vuốt nó, Nhĩ Sai không vui kêu lên một tiếng, uyển chuyển nhảy xuống giường chạy ra không cho cô sờ một Chi buồn cười, cô thay quần áo rồi ra chào, trong tay ba Sơ đang cầm một củ cà rốt “Buổi tối ăn cơm cà ri đấy, con không ăn ở nhà hả?”Sơ Chi đeo balô lên lưng “Con về thẳng trường học, ba mẹ ăn đi.”“Ba ba đưa con đi nhé?”“Không cần đâu.” Sơ Chi ra cửa đeo giày, “Con đi đây!”Cửa chống trộm phịch một tiếng bị đóng lại, ba Sơ nhíu nhíu mày, chút u buồn “Bây giờ khuê nữ không muốn tôi đưa con bé đi học nữa rồi, khi nó còn bé nếu tôi không tiến nó sẽ không vui đấy.”Đặng nữ sĩ cầm con dao phay trong tay gọn gàng nhanh chóng bổ khoai tây, bà không thèm ngẩng đầu lên, nói “Ông già rồi, xấu quá, nó mất mặt.”Ba Sơ “...”*Lúc Sơ Chi đi xuống lầu thấy Lục Gia Hành đang ngồi đợi trong xe, Lục Gia Hành có mấy cái xe, anh đặc biệt chọn con xe SUV trưởng thành chững chạc này, mặc dù nó không có phong cách của một chiếc xe thể thao, thế nhưng không nhìn rõ sự xa xỉ lại rất có nội hàm, đặc biệt là nhìn không xốc nhiên, Sơ Chi nhìn thấy “Ồ” một tiếng “Đàn anh, anh cũng có chút chín chắn đó.”Mặt Lục Gia Hành không chút biến sắc, rất bình tĩnh “Hừm, tạm được.”Bọn họ mới ra khỏi tiểu khu, điện thoại Lục Gia Hành liền vang Chi có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói to của Trình Dật, Lục Gia Hành ghét bỏ nhíu mày, anh đeo tai nghe bluetooth lên, thỉnh thoảng mới đáp lại hai phương nói một hồi lâu, Lục Gia Hành “hả” một tiếng, quay đầu sang, nhìn về phía Sơ Chi “Mấy người bạn gọi tới.”“Vậy anh đi đi, không sao đâu, tự tôi có thể trở về.” Sơ Chi vội vàng nói.“Ý của tôi là, em có muốn đi chung hay không?”“Ôi chao?”Bên kia Trình Dật vẫn đang nói gì đó, Lục Gia Hành không quan tâm, chỉ kiên nhẫn nhìn cô “Đi cùng tôi.”Sơ Chi từ từ chớp mắt mấy cái “Được.”Lục Gia Hành quay đâu trở lại, tay tiếp tục điều khuyển vô lăng “Ăn cơm trước, tôi mang theo một người.”Không biết Trình Dật nói gì, khóe mỗi Lục Gia Hành chầm chậm nhếch đỏ sáng lên, xe dừng trước vạch dành cho người đi đường, đột nhiên anh xoay qua, cả người đối mặt với Sơ Chi, đôi mắt đen kịt nhìn cô, người nghiêng tới gần.“Đừng nhúc nhích.” Anh thấp giọng nói, cánh tay theo sau đưa qua, đầu ngón tay xuyên qua sợi tóc tìm được lỗ tai, hai tay đưa đến bên tai cô, gắt gao che nó nháy mắt thế giới của Sơ Chi trở lên yên tĩnh, tất cả âm thanh đều bị bàn tay anh ngăn Gia Hành buông mắt xuống, nhìn cái đầu nhỏ đen thui trước mặt, anh cảm thấy sung sướng không ngừng, khóe miệng không ngừng kéo nghiêng đầu, lười biếng nói “Ai cái gì? Đương nhiên là vợ tôi.”
Editor Linhh Diệp loại Hiện đại, thanh xuân vườn dài 91 TangthuvienLục Gia Hành sống hai mươi năm qua luôn có quan niệm rằng mọi chuyện đều có thể dùng tiền để giải quyết, nếu như không thể giải quyết được thì rõ ràng là do tiền chưa đủ mãi đến khi anh gặp Sơ trai trở nên vui vẻ, đôi mắt đào hoa cong như quạt nan, ánh mắt mập mờ, đưa cho cô một tấm thẻ, ám chỉ hết sức rõ Chi cẩn thận nhận thật sự cảm động, từ khi bắt đầu hiểu chuyện đến giờ, đây là lần đầu tiên có người cho cô tiền, cô nghĩ mình cũng nên đáp lễ “Nhà tôi mới chuyển vào trung tâm thành phố, hay là để cho anh một phòng nhé?"Lục Gia Hành không đáp Chi cho rằng anh thẹn thùng, mềm giọng nói tiếp “Không sao, anh đừng ngại, nhà tôi còn rất nhiều phòng trống.”Lục Gia Hành “...”*Tiểu mỹ nhân dịu dàng x tài phiệt đời thứ 2 cặn chính dịu dàng, nữ chính ngọt ngào, nữ chính kiên định dũng cảm, cố chấp lại hiền lành, hơn nữa nữ chính cực kỳ chính sao? Hình như cũng không quá cặn bã. Tài phiệt đời thứ hai không biết yêu, thích dùng tiền để giải quyết vấn đề gặp được em gái không kiếm đủ tiền để tiêu, sau đó lãng tử quay đầu quý hơn vàng, cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là tình yêu!Bên trên là câu chuyện nhỏ đơn giản, tươi mát, rung động lòng người.>Lục thiếu gia Con mẹ nó, quá đáng yêu rồi, lại đây cho ông đây ôm một cái nào
Tuy rằng Lục Gia Hành quát tháo giang hồ nhiều năm, hồ bằng cẩu hữu[1] đông đảo, nhưng bạn bè thật sự thân thiết với anh, kỳ thực cũng chỉ có mấy người.[1] hồ bằng cẩu hữu bạn bè bạn thân Trình Dật tính toán, một bên xuất xứ từ Mỹ hoa văn được mạ vàng, còn một bên nhỏ bé hơn so với bọn họ, ngược lại trình độ xấu xa hoàn toàn không thua kém, hai người chán ghét nhau mười mấy năm, ít khi liên hệ, nhưng ăn tết cũng không quên đốt tiền vàng cho đối cô nàng này được xem như là bạn nữ giới duy nhất của Lục Gia gái phân tích con gái, khẳng định đáng tin hơn Trình Dật giờ, Lục Gia Hành đang mặt dày, tìm tên liên lạc trong một đống các vị tiểu thư ABCD gì đó trong Wechat, anh suy nghĩ một chút, hỏi cô “Nếu như tôi muốn theo đuổi cậu, cậu muốn cái gì?”“Muốn cái rắm.” Lâm Ngữ Kinh trả lời.“...”Lục Gia Hành mệt mỏi ngồi trên sô pha, anh ném điện thoại di động lên bàn, cười lạnh một tiếng, nghĩ chắc đầu óc mình bị cửa kẹp rồi, mới đi hỏi người Gia Hành lại chọn ra trên diễn đàn có mấy lời khuyên rất có đạo lý, ví dụ như muốn theo đuổi con gái phải thật kiên trì, không thể tới đột ngột, ngại ngùng rất có thể sẽ bị dọa giản mà nói, chính là tiến đến dần dần, bất tri bất giác thay đổi, khiến cô ấy vui hết khiến cho cô ấy thích ứng với bạn, quen thuộc sự tồn tại của bạn, đối với bạn có ấn tượng tốt và ỷ chí mỗi ngày đều phải tới đưa một món đồ gì đó cho cô ấy, liên tục mấy ngày, đột nhiên một ngày bạn biến mất, sau đó quan sát phản ứng của cô vui lòng, bất tri bất giác, tiến đến dần kiên xác Lục Gia Hành biết rất ít sở thích của Sơ Chi, điều duy nhất anh biết, chính là cô rất thích ăn cùng, anh nhận được một cốc trà sữa Ô Gia Hành khoanh tay nhận lấy, cốc trà sữa nóng làm bàn tay trở nên ấm áp hơn, xua tan hết tất cả sự khó chịu khi xem tin nhắn lúc buông mắt xuống, đầu ngón ta ma sát thành cốc, tốc độ nói rất chậm, ám chỉ “Em quay lại, vì đưa cho tôi cái này sao?”Nói xong, Lục Gia Hành không nhịn được khóe môi len lén nhếch Chi gật đầu, hơi do dự một chút, cô giương mắt hỏi “Anh không có bạn gái sao?”Lục Gia Hành sửng sốt “Tôi có bạn gái lúc nào?”“Thế...bạn trai cũng không có sao?” Sơ Chi khó khăn Gia Hành “...”Huyệt thái dương Lục Gia Hành nhảy một cái, anh hít sâu, bất đắc dĩ nói “Tiểu Chi, tôi không thích con trai.”Sơ Chi sáng tỏ; “Tôi biết, anh thích...”“Không thích.” Lục Gia Hành chưa nghe cô nói xong, mặt không cảm xúc cắt đứt, “Ngày đó ở trạm xe lửa là tôi nói liều, giả đó, tôi không thích.”Con mắt Sơ Chi trừng lớn, không biết tại sao cô giống như thở phào nhẹ nhõm, bả vai buông lỏng, đột nhiên cô lại cảm thấy có chút chột dạ, không biết trong lòng mình có gì đó trống nhìn Lục Gia Hành một chút, kết quả anh cũng đang nhìn cô, Sơ Chi không biết có phải anh luôn luôn nhìn cô hay không, nói chung bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt cái liếc trộm đã bị bắt Chi sững sờ, lần này tầm mắt dời đi cũng không được, để nguyên cũng không xong, vốn trời đã chuyển lạnh, chóp mũi cô bị đông cứng có chút hồng hồng, bây giờ ngay cả lỗ tai cũng đều đỏ, khuôn mắt trắng trẻo lại non nớt, giống như người Gia Hành nhìn dáng vẻ tay chân luống cuống của cô, lông mày anh hơi nhíu lại “Tại sao em không tiếp tục hỏi nữa.”Sơ Chi cúi đầu xuống, giọng nói đè thấp “Hỏi cái gì...”Lục Gia Hành cụp mắt, nhìn cái đầu nhỏ kia đang chôn xuống, anh cũng hơi cúi người đến gần “Hỏi xem tôi có thích ai hay không?”Sơ Chi không nói lời Gia Hành liếm khóe môi, nụ cười càng xấu xa, nhưng giọng nói lại trầm thấp dịu dàng “Hỏi xem người đó là ai?”Sơ Chi chậm chạp ngẩng đầu lên “Anh có.”Lục Gia Hành sững sờ “Hả?”Sơ Chi tiếp tục chậm chạp nói “Ai anh cũng yêu thích.”Giọng nói cô rất nhỏ, cô lại cúi thấp đầu, Lục Gia Hành không nghe tháng mười thời tiết có chút lạnh, đứng bên ngoài một lúc, tay Sơ Chi đã có chút cứng, tay cô hơi co vào trong tay áo, đầu ngón tay giấu vào trong ống nhiên trước mặt xuất hiện một bàn tay cầm cốc trà Gia Hành đưa trả cốc trà Ô Long cho Chi ngẩng đầu đứng thẳng lưng lên, nói “Tôi lười cầm, em cầm một lúc rồi trả lại cho tôi.”Sơ Chi “Ồ” một tiếng, nhận uống vẫn còn nóng, hai tay Sơ Chi dán lên phía trên, liền trở nên ấm tài lúc trước bị gián đoạn, hai người cùng đi về phía thư như tiểu cô nương lại lâm vào tiểu kịch trường do chính mình tạo ra, rõ ràng dáng vẻ không mấy tập trung, một đường đi theo anh tiến về phía trước, mãi đến khi đi tới cửa thư viện, ánh mắt cô trừng trừng, định đi thẳng Gia Hành giơ tay, một phát bắt được tai thỏ trên mũ áo khoác bằng nhung của cô, kéo người Chi bị kéo lại như con gà con bị xách, cô phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu, vẻ mặt đầy mờ Gia Hành hướng cô vươn tay ra “Đưa cho tôi.”Sơ Chi vẫn mờ mịt như cũ “Hả?”Tay của anh trắng nõn đẹp đẽ, ngón tay thon dài, lòng bàn tay vươn ra ở trước mặt cô hơi run lên, cố chấp lặp lại một lần nữa, giống như người bạn nhỏ đang đòi đồ ăn “Trà sữa Ô Long, đưa tôi.”Sơ Chi “...”*Sơ Chi vừa vào phòng tự học đã nhìn thấy Cố Hàm đang điên cuồng vẫy tay với chiều thứ sáu ở đây ít người hơn so với bình thường, buổi chiều không có lớp học, lúc này cơ bản hầu hết mọi người đã về nhà, bọn Lâm Đồng ngồi vào một cái bàn dài bên cạnh cửa Chi sửa sang lại mũ áo khoác vừa bị Lục Gia Hành túm, cô đi tới rồi ngồi vừa lấy sách ra, đầu bên kia Cố Hàm đã duỗi như cô nàng nghe được chuyện gì bát quái thần kỳ lắm, hai con mắt sáng rực, cực kỳ hưng phấn nhìn trước Sơ Chi đã nhìn thấy vẻ mặt này của cô nàng, lúc đó trong tay cô ấy cầm một lá bài Tarot suy đoán chỉ số duyên phận của cô và Tiêu Dực có bao nhiên, Cố Hàm hắng giọng một cái, vẻ mặt giống thánh thần đang giảng đạo “Tiểu Chi của mình, mình cảm thấy ngôi sao của cậu xuất hiện điều kỳ lạ, có liên quan tới phương diện tình cảm, chỉ sợ người này xuất hiện liền thay đổi.”Sơ Chi kinh hãi đến biến Hàm tiếp tục nói “Mau mau, nói cho mình biết một cái tên xuất hiện trong đầu cậu bây giờ.”Sơ Chi nuốt nước miếng một cái “Ngô Ngạn Tổ.”Cố Hàm mắt điếc tai ngơ “Đúng, không sai, trong cung tình cảm của cậu đột nhiên xuất hiện một cái bình nước màu hồng nhạt!”Sơ Chi “...”Cố Hàm không ngừng cố gắng, cô nàng vừa liếc mắt vừa rung chân “Tiểu Chi của mình, bình nước này có tình cảm rất sâu đậm với cậu.”Sơ Chi cởi áo khoác xuống treo trên ghế, dáng vẻ không để ý chút với Sơ Chi ấn tượng đầu tiên về Lục Gia Hành có chút đó ở sân trường, nam sinh lười biếng đứng bên đường, lúc nữ sinh kia đến xin số điện thoại của anh, anh cũng chưa từng nhìn người nhẹ nhàng nhìn lướt qua, liền cho số điện Chi cảm thấy, chuyện con gái chủ động muốn xin số điện thoại nam sinh mình thích, là một việc rất cần dũng khí, vì vậy bất kể là nam sinh sẽ cho số hay từ chối, đều ít nhất phải tôn trọng đối phương, không phải tùy tùy tiện tiện như vậy, dường như thái độ không coi đó là chuyện gì to học quân sự Sơ Chi đánh nhau bị phạt đứng, thường thường Lục Gia Hành sẽ hướng về phía thao trường bên này đi dạo, trong lúc vô tình Sơ Chi cũng từng thấy mấy lần, đám con gái đều muốn xin thông tin liên lạc gì lại lớn lên xinh đẹp, tất cả anh đều đó khi tiếp xúc có thêm quen thuộc, Sơ Cho cảm thấy người này thật sự tốt vô trừ có thói quen ngả ngớn với con gái, còn có chút phụ kia Cố Hàm vẫn còn đang liếc mắt rung chân, cô nàng nhỏ giọng thần bí nói “Tiểu Chi, mình cảm nhận được! Sóng của bình nước tương đối mãnh liệt.”Sơ Chi nghiêng đầu, sáp đến, bình tĩnh nhìn cô nàng nói “Hàm Hàm, đầu cậu bị gà đá rồi.”Cố Hàm “...”*Ánh đèn quán bar tối tăm lại ám muội, bên trong cái ghế dài hình tròn mềm mại có mấy người đang Gia Hành ngồi một bên, cả người cà lơ phất phơ lười biếng ngồi phịch trên ghế sô pha, chân dài gác lên bàn trà trước mặt, trong tay cầm cốc trà tai là tiếng nhạc và tiếng nói chuyện ầm ầm, anh đeo tai nghe, dường như không bị ảnh hưởng, nhìn thẳng phía trước, đờ mặt nam một nữ ngồi bên cạnh tranh nhau cái chén, ở đó mà cái gì cậu cậu cái gì tôi tôi, cãi nhau ầm ĩ, chàng trai bị đẩy một cái, không ổn định, người ngã về phía Lục Gia Gia Hành đang phát ngốc, đột nhiên bị chàng trai đụng tới, lực đạo không hề nhỏ, anh ta không ổn định, cả người bị đẩy nghiêng về bên cạnh, một chân rơi xuống, làm cốc trà sữa Ô Long còn một nữa tuột khỏi trà sữa rơi xuống đổ đầy lên mặt đất, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, bị nhấn chìm bên trong khung cảnh sôi động, cơ hồ không nghe thấy bộ mọi người ngồi bên trong ghế dài bị âm thanh yên lặng như thế thu hút, đồng loạt nhìn Gia Hành buông mắt xuống, nhìn bãi chất lỏng tung tóe bên chân, anh kéo tai nghe xuống, nghiêng đầu nhìn về phía người đụng tới mắt đen nặng nề, không nhìn rõ được tâm tình gì, khóe môi hơi rủ xuống phía dưới, không khí có chút Dật cầm ly rượu lắc lắc, anh ta thử trách móc, lại hơi co vai thấy không khí không đúng lắm, cuối cùng có người bên cạnh không nhịn được lại gần hỏi anh ta “Tối hôm nay A Hành làm sao vậy, cầm một cốc trà sữa đến đây, lại còn nâng như bảo bối một buổi tối.”Trình Dật cảm thấy có chút khó khăn để giải thích, anh ta buông cái chén trong tay xuống, nhấc ngón tay chỉ hài cốt của cốc trà sữa rơi trên mặt đất “Cái kia... là tổ tông cậu ta cho cậu ta.”Người kia sững sờ “Ai?”“Tâm can, tôi đoán vậy, nhưng cũng phải đúng mười phần.”Chàng trai đụng phải anh lúc đầu, căn bản cũng không coi đó là chuyện gì to tát, kết quả vừa nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, sắc mặt hơi đổi một chút, vội vàng nói xin Gia Hành nhìn anh ta, không lên Dật thấy thế, vội vàng giơ cái bình rượu lên, hét lớn một tiếng “Hành tử!!! Chúc cậu sớm sinh quý tử!!! Nhé!!!”“...”Một tiếng này của anh ta rất lớn, âm độ cực cao, khoảng cách lại gần, xuyên thấu qua tiếng nhạc ồn ào, chấn động đến mức khiến màng tai Lục Gia Hành nảy Gia Hành nghiêng đầu lại, ánh mắt yếu ớt nhìn anh ta, chân gác trên bàn trà cũng buông xuống, chậm rãi cất tai nghe vào trong túi áo, cầm áo khoác đứng lên rời khỏi quán bar, cách một tấm cửa kính, âm thanh huyên náo bẩn thỉu xấu xa bên trong liền bị ngăng cách sạch sành sanh, bên ngoài không khí mát lạnh, ở trung tâm thành phố ánh đèn sáng như ban ngày, trên đường phố ngựa xe như Gia Hành vừa khoác áo khoác vừa đi dọc theo đường cái tiến về phía trước, anh lấy điện thoại di động ra bấm tiếng vang lên sau đó, bên kia có người nói Sơ Chi vẫn như cũ không nhanh không chậm, mềm mại, tựa như không có khí lực “A lô.”Lục Gia Hành ngừng một kia cũng yên tĩnh, một lát sau, cô gọi anh một tiếng “Đàn anh?”Lục Gia Hành đứng ở đầu phố, anh dừng bước lại, nhìn màn hình quảng cáo bằng đèn led trên cửa hàng phía đối diện, nổi lên một thoáng tâm tình, mới chậm rãi mở nói nhàn nhạt, nghe tới giống như không mấy vui vẻ.“Tiểu Sơ Chi, trà sữa của tôi đã không còn nữa.”Sơ Chi sững sờ “Hả?”Anh đè ép cổ họng, giọng nói buồn buồn, lại có vẻ mang chút oan ức không tên, có phần ngoan ngoãn.“Trà sữa Ô Long của tôi, vừa bị người khác làm rơi mất rồi.”
Sơ Chi đứng ở chỗ điểm danh ngẩn chiều, mỗi một hạng mục đấu chung kết đều kết thúc, cuối cùng chỉ còn lại chạy tiếp chạy 200m nữ Sơ Chi về nhì, chỉ kém người về thứ nhất một chút, cô được xếp ở hàng nữ sinh có thành tích thi chạy tiếp sức là một trong những cuộc thi rất được mọi người quan tâm, mấy người vây lại cùng nhau nghe chủ tịch hội thể thao truyền thụ ít kỹ xảo nhỏ, Sơ Chi cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ nhiên, cô giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào khóe môi của chính cảm mềm mại, tự hồ bên trên còn lưu lại nhiệt độ và mùi vị của ngón tay hai người mặt đối mặt không cảm thấy gì, chỉ khi người vừa đi mất, cô mới bắt đầu cảm thấy có chút kỳ trên môi vốn mỏng, lại mẫn cảm, nhiệt độ ngón tay của anh rất thấp, lành lạnh, dán vào sợi tóc ma sát tạo ra cảm giác sột Chi mơ màng cảm nhận một thoáng nhịp tim của chính mình, có phải là do lúc chạy 200m quá nhanh, làm sao lâu như vậy mà nhịp tim vẫn không bình thi chạy tiếp sức sắp bắt đầu, Sơ Chi điều chỉnh lại hô hấp, sờ sờ lỗ tai khá nóng của mình, trạng thái gần bình thường lại, vừa xoay người, cô lại đối đầu với đôi mắt đen kịt phía xa Gia Hành đứng dưới khán đài phía sau nơi điểm danh, anh dựa lưng vào vách tường khán đài, nghiêng cổ nhìn Chi rụt cổ lại, lỗ tai lại bắt đầu nóng mắt cô dừng lại, còn chưa kịp phản ứng đã có người gọi là một giọng nói thiếu niên trong trẻo, sạch sẽ lại trong sáng “Chị!”Sơ Chi quay đầu lại, Nguyên Từ chạy tới, hướng cô vẫy vẫy tay.*Sáng sớm Trình Dật bị Lục Gia Hành lấy chân đạp hai phát mà tỉnh, anh ta không tình nguyện nằm đến trưa mới chậm chạp đi tắm rửa, bò ra khỏi anh ta nhận thức được, Lục Gia Hành đã sớm biến mất không thấy bóng dáng, gọi điện hai đến ba lần, bên kia mới Dật đứng ở dưới lầu ký túc xá, chống nạnh gọi điện thoại giống như một người đàn bà chanh chua “Lục Gia Hành, đại gia cậu, con mẹ nó cậu đạp bắt tôi dậy, còn chính mình thì biến cmn đi nơi nào rồi?”Lục Gia Hành lười biếng trả lời “Tham gia đại hội thể dục thể thao.”Trình Dật sững sờ, không phản ứng lại “Cái gì?”“Đại hội thể dục thể thao.”“Đại hội thể dục thể thao?”“Ừm.”Trình Dật giả mù sa mưa nói “Oa, thiếu gia, cậu quá tuyệt vời, đây chính là ánh mặt trời đầy sức sống tích cực nhiệt tình của đời người nha!”Lục Gia Hành không trả lời anh ta, đột nhiên rơi vào trầm Dật cũng không để ý, anh ta cúp điện thoại, đi về phía sân vận quả vừa vào cửa anh ta đã nhìn thấy, Lục Gia Hành giống như một bóng ma đứng dưới khán đài, hai tay đang vặn vặn, mắt nhìn nơi nào đó, mặt không hề có tý cảm xúc nào, ánh mắt tối Dật theo tầm mắt của anh nhìn sang, vừa nhìn liền vui gái mềm mại nhà Lục thiếu gia mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng hết sức đơn thuần đáng yêu, cô đang nói chuyện với một chàng trai nào đó, cười hết sức dễ lại Lục Gia Hành một chút, hình như sắc mặt hơi kém một Dật cười vô cùng xán lạn, tâm tình anh ta rất tốt, đi tới cằn nhằn “Ơ! Thiếu gia, sao trùng hợp như vậy nha!”Lục Gia Hành không thèm nhìn anh ta, đôi mắt chỉ đặt trên người Sơ lát sau, anh “hừ” một tiếng trầm thấp, xem ra đã hết sức khó Dật nhìn thấy lạ “A Hành, em gái của cậu thật quý hiếm nha!”Lục Gia Hành lạnh nhạt nói “Còn không hết.”Anh nói xong, lại nghĩ tới điều gì, nhíu nhíu Dật nhướn lông mày “Cậu cứ nhìn như vậy, không tự mình chạy tới, cậu muốn chiếm được lợi thế thì phải ra tay trước, dũng cảm theo đuổi nha, thái tử điện hạ.”Lục Gia Hành liếc nhẹ anh ta một cái, dĩ nhiên anh cũng không phủ nhận, liếm liếm khóe môi “Cậu sẽ theo đuổi sao?”Trình Dật liền trầm là chọc ghẹo con gái, nhất định anh ta sẽ làm, hơn nữa còn có thể viết một bộ sách phân tích tỉ mỉ chi tiết từng đáp nhưng theo đuổi con gái và trêu chọc con gái, hai việc này hoàn toàn khác nhau, đối với bọn họ việc nghiêm túc theo đuổi con gái là một việc bắn đại bác cũng không Dật không dám nói mấy chiêu chọc ghẹo con gái vớ vẩn kia, dù sao hình như lần này người anh em là thật lòng, nói ra có thể sẽ bị cậu ta đánh Dật cũng rất nghiêm túc suy nghĩ, phân tích một chút độ hiểu biết của anh ta về Sơ Chi “Tôi cảm thấy, Tiểu Chi của cậu, nếu tỏ tình theo cách uyển chuyển chắc không có tác dụng gì, rất có thể em ấy nghe sẽ không hiểu.”“...”Lục Gia Hành thầm nghĩ cái này còn cần cậu nói sao, hôm nay tôi đã biết rồi.”“Vì lẽ đó cậu nên thẳng thắn, trực tiếp nói rằng cậu thích em ấy,” Trình Dật dừng lại một chút, vẫn như cũ có chút không xác định nói, “Cậu thật sự thích em ấy hả?”Lục Gia Hành không lên Dật vẫn chưa từ bỏ ý định, hoặc có thể nói có chút khó tin “Thật sự yêu thích em ấy hả.”Bên kia cuộc thi đã bắt đầu rồi, tiếng súng vang lên, thiếu nữ gần như vèo một cái chạy khỏi vạch xuất phát, bờ môi cô khẽ mím lại, mái tóc dài đung theo cô là nam sinh buổi sáng đập tay với cô, còn suýt chút nữa chạm vào môi cô, hai người, một người vừa chạy về phía trước vừa đón, một người đưa tay lên, phối hợp cực kỳ ăn ý, tạm thời bọn họ đang dẫn Gia Hành mím môi, đôi mắt khẽ híp lại, bỗng nhiên anh mở miệng “Phải thẳng thắn như thế nào?”Trình Dật “?”“Phải thắng thắn như thế nào?”Thật lòng Lục Gia Hành cảm thấy hành động trước đó của mình đã đủ thẳng thắn rồi, trước đây thậm chí ngay cả nói anh cũng không cần nói, đều là con gái tự do phát Dật ấn ấn huyệt Thái Dương, đau đầu nói “Được rồi thiếu gia, muốn tôi dạy cậu sao? Hẹn đi chơi, cũng đừng chỉ dùng lời nói, muốn khiến cho đối phương cảm nhận được thành ý của cậu, phải dùng hành động thực tế làm cho cô ấy cảm giác được rằng cậu thích cô ấy bao nhiêu.”Anh ta nói đến đây, lại không nhịn được hỏi thêm một câu “Suy cho cùng cậu rất thích cô gái này hả?”Lục Gia Hành muốn nói là không muốn nói không phải rất yêu nói bên trong cổ họng lăn hai vòng, nhưng lại không biết tại sao không nói ra được.*Trong đại hội thể dục thể thao lần này khoa quảng cáo đạt được nhiều thành tích tốt, chủ tịch hội thể thao lên lĩnh tiền thưởng trở về trưng cầu ý kiến từng người một, cuối cùng bọn họ quyết định cầm số tiền kia ra ngoài xõa một hướng dẫn cũng là một thanh niên trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp đại học, cầm đầu một đám sinh viên, nhìn bọn họ hào hứng cũng rộng lượng, dũng cảm tỏ vẻ không đủ tiền thì trở về tìm anh ta, anh ta sẽ trả người đồng loạt hoan hô, vắt chân lên cổ chạy nhanh đến quán thịt nướng tự phục vụ, nghiêm chỉnh xếp hàng dài, chủ quán bán được nhiều còn suýt lúc đại hội thể dục thể thao đến bây giờ đã gần hai tuần lễ, Sơ Chi tùy tiện tham gia vào hội kịch nói cũng bắt đầu bận tháng mười hai, để chúc mừng, theo quy tắc hội kịch nói phải đưa ra một tiết Sơ Chi nghĩ mình là một người mới nên giúp đỡ ở hậu trường, làm mấy việc vặt vãnh, lại có thể tiếp tục làm một người tàng hình, kết quả ngày hôm sau, hội trưởng là Trương đại nhân tại cuộc họp cười híp mắt, nhìn cô ngoắc ngoắc tay “Chị, chị tới đây một chút.”Sơ Chi đã quên Nguyên Từ gọi cô là chị, cô thả dụng cụ trong tay xuống rồi đi tới “Đàn anh, làm sao vậy?”Bạch tuộc cũng đã quen thuộc cách nói chuyện hằng ngày của hai người kia, một người gọi “chị”, một người gọi “Đàn anh”, anh ta đã bị thời gian làm cho hao mòn, mấy tháng đầu còn cảm thấy có chút thú Từ đưa kịch bản qua, Sơ Chi nhận Từ nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra cái răng nanh nhỏ trắng sang “Chị, chị diễn vai nữ chính nhé?”Sơ Chi trợn to hai Từ gãi gãi mũi, vẻ mặt nhờ vả “Chị, nếu chị không diễn, thì em phải diễn vai nữ chính đó.”Con người của Sơ Chi sắp rơi ra cảm thấy mười tám năm trước rõ ràng con người cô đều rất bình thường, tại sao lên đại học, cái từ nam giả nữ này liền xuất hiện nhiều lần bên trong thế giới của cô, nó sắp trở thành một phần trong cuộc sống của cô tuộc đứng bên cạnh nghe thấy vậy liền ôm lấy Nguyên Từ, bắt đầu khóc lóc “Từ lang!!! Nữ chính không tốt sao!!! Năm ngoái không phải cậu cũng diễn vai công chúa Bối Nhi à! Tiếng vang không phải rất tốt đó sao!!!”Diễn xuất của anh ta quá xuất sắc, ngay cả đôi mắt cũng đều đỏ lên, diễn tả tình yêu tan nát cõi lòng, tình cảnh vô cùng kích lang không chút lưu tình giơ tay đẩy anh ta, cười nói “Tôi cũng không muốn tiến tục nói yêu đương với anh.”Bạch tuộc buông lỏng tay, vẻ mắt ý tứ sâu xa “Ồ, vậy cậu muốn nói chuyện yêu đương với người khác.”Nguyên Từ không phản ứng, ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn Sơ xưa đến nay Sơ Chi chưa từng thử sức với diễn xuất, hồi còn học sơ trung hay cao trung khi có chương trình này cô cũng chỉ diễn vai không có sự sống, Sơ Chi cầm kịch bản, cảm thấy bối rồi “Tôi có thể không? Hồi học cao trung tôi chỉ diễn qua một lần, không có kinh nghiệm gì cả...”Mắt Nguyên Từ sáng rực lên “Diễn qua là được, đã rất tốt rồi, hồi học cao trung em cũng chưa từng được diễn kịch nói.”“Có thật không?”“Thật đó,” tựa như Nguyên Từ đang cổ vũ cô, “Chị diễn vai gì vậy?”Sơ Chi vui mừng nói “Chậu hoa.”Nguyên Từ “...”Bạch tuộc “...”*Thời gian chuẩn bị không nhiều, tháng mười một trôi qua một cách nhanh chóng, trong nháy mắt trời thu đã sắp qua đi nữ chính trong vở kịch , Sơ Chi cảm giác đây là lần đầu tiên trong đời bản thân phải gánh vác trọng trách to lớn này, toàn bộ sự vinh quang của hội kịch nói đều đặt lên người cô, vì vậy cô hoàn toàn không dám lười biếng, mỗi ngày sau giờ học đều chạy đến hội kịch nói, hận không thể chia mình làm hai phần, một phần ăn cơm, đi học, ngủ, và làm bài tập, phần còn lại để học thuộc lời bạn học của cô cũng đều rất bận, thậm chí Tiêu Dực đã bắt đầu chuẩn bị tìm công ty để đi thực tập vào thời gian nghỉ đông, theo lời nói của cậu ta là những kinh nghiệm này nhất định phải tích lũy từ sớm, cũng phải cố gắng làm gì đó trong thời gian thực như mỗi ngày không làm việc đàng hoàng cũng chỉ có Lục Gia hội thể dục thể thao qua đi, nếu so với trước đây thì đàn anh Lục càng nhàn rỗi, thường thường hai đến ba ngày không biết biến ra từ nơi nào, có lúc anh sẽ đến gần chứng minh sự tồn tại của mình, có lúc mang cho cô một que kem, cứ đứng dưới tòa nhà ký túc xá của nữ sinh như vậy, không để ý xung quanh, ánh mắt không coi ai ra gì chỉ chờ cô đi Chi không muốn nhận, anh liền dùng lý do cũ “Mua nhiều hơn một cái, ăn không vô, em không ăn thì tôi ném đi”.Mấy lần trước Sơ Chi liên tục bị một người gọi xuống, bọn Cố Hàm liền lén lút nằm nhoài trên ban công vây xem, có lần bọn cô chuẩn bị đi tới thư viện, vừa đi Gia Hành đã đứng tựa lên bức tường dưới tàng cây, dáng vẻ nhàn hạ, nhìn thấy Sơ Chi đi xuống, anh nhếch Chi đi tới, nhíu mày lại “Anh lại mua thêm kem sao?”Lục Gia Hành cười khẽ một tiếng “Đúng vậy.”Bọn Lâm Đồng không đi qua, cái cô đi về phía trước một đoạn, một lát sau, Sơ Chi cầm kem chạy Hàm cảm thấy có chút không thể nào hiểu được “Người này đến cùng xảy ra chuyện gì hả, không phải anh ta có bạn gái rồi sao?”Lâm Đồng ở bên cạnh lười biếng ngáp một cái “Không có, mình hỏi bạn anh ta rồi,” cô dừng lại một chút, nhìn về phía Sơ Chi giải thích, “Chính là Trình Dật đó.”Cố Hàm nghiêng đầu lại, vẻ mặt hoảng sợ “Ồ, không sao, nhưng lần trước không phải A Nam nghe thấy anh ta nói mình có bạn gái sao?”Lâm Đồng cười hì hì “Ai biết được, có thể là bởi vì nguyên nhân đó nên không muốn cho người khác số điện thoại chứ.”Sơ Chi đi bên cạnh yên tĩnh nghe, cô chậm chạp cúi đầu xé giấy bọc được một nửa, đột nhiên cô dừng bước, bóng dáng nhỏ bé quay Gia Hành còn chưa đi, anh vẫn đứng dựa vào bên kia như cũ, đầu cúi thấp, tay cầm điện thoại di ra cả người lười biếng, có chút cà lơ phất Chi liếm liếm môi, cô do dự một chút, nhét que kem vào tay Lâm Đồng “Các cậu đến trước giúp mình chiếm một chỗ nhé, lát nữa mình sẽ đến.”Cố Hàm giơ tay “Ơ kìa, cậu định làm gì vậy?”Lâm Đồng giơ tay vỗ cô nàng một Chi không lên tiếng, xoay người lại chạy ký túc xá cô vừa vặn có một quán trà sữa, Sơ Chi chạy tới gọi một cốc trà sữa Ô Long nóng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn người cách đó không xa vẫn chưa luôn cúi thấp đầu nhìn điện phút trôi qua, anh cất điện thoại vào túi áo, đứng thẳng người Chi hơi sốt ruột, cô không ngừng thúc giục “Cô à, làm ơn nhanh lên một chút!”Cô bán trà sữa vội vàng đậy cái nắp, Sơ Chi cũng không kịp đợi cho vào túi, đã trực tiếp nhận lấy, nói cảm ơn thật nhanh rồi xoay người bỏ chạy, Lục Gia hành đã đi về phía trước một đoạn, Sơ Chi đuổi theo anh gọi hai Gia Hành quay đầu Chi vội vàng chạy tới, đứng ở trước mặt như anh hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ quay lại, dáng vẻ đầy kinh Chi thở phào một hơi thật dài, cô thoáng điều chỉnh hô hấp, ngẩng đầu lên nhìn tháng mười một ở miền Bắc khí trời lạnh lại khô ráo, cô gái nhỏ bé mặc một cái áo khoác lông dày, mặt trên mũ áo còn có hai cái tai thỏ thật dài, phía trước mũ còn rủ xuống hai cái bông tròn, cả người nhìn rất ấm mắt tròn nhìn thấy anh, cũng không nói chuyện, cánh tay giơ lên thật cao, đưa cốc trà sữa Ô Long đến trước mặt Gia Hành ngẩn ra, không Chi nhón chân lên đi cà nhắc, nâng cốc trà sữa Ô Long lên cao hơn một mím mím môi, nghiêm túc nhìn anh, giọng nói có chút nghiêm túc, giống như người bạn nhỏ nghịch ngợm đang giảng đảo lý “Đàn anh, bây giờ trời lạnh như thế, anh đừng ăn nhiều kem như vậy nữa.”
đáng yêu bao nhiêu tiền một cân